Thứ Ba, 2 tháng 12, 2008

Lãng Du



Huyền võ Chân nhân: Lãng Du
Đệ tử Võ Đang
Công lực: 146
Tuyệt chiêu: Thiên Địa Vô Cực

Một mình chu du phiêu lãng, người bạn đồng hành duy nhất là con Chiếu dạ ngọc Sư tử. Chú ngựa màu trắng đã cùng hắn trải qua bao gian nan thử thách. Một người một ngựa quấy tung mù cát Sa mac Địa biểu hay khi lạnh lẽo nơi tuyết trắng Trường Bạch. Với Huyền Thiết Kiếm trong tay cưỡi mây đạp gió cùng thiên địa.

Còn nhớ xưa kia hắn đã một thời có danh, sau vì say mê cờ bạc (Holla) mà ngày càng nhạt nhẽo thế cuộc. Hắn đã từng có 2 thê tử nâng khăn sửa túi trên bước đường phiêu bạt.

Hồng Nương Tử phái Thúy Yên trong lúc nguy khốn đã được hắn giải cứu. Vì mối cơ duyên ấy mà 2 người đã tới tìm Nguyệt Lão tại Giang Tân Thôn để nhờ người chứng giám. Nhưng rồi hắn nhận ra người hắn luôn mong nhớ không phải nàng. Hình bóng ấy là tiểu muội đã cùng hắn chi giao từ thủa nhỏ. Nay vì phiêu bạt mà đã lâu chưa tái ngộ.

Cô Gái Hà Lan chính là tiểu muội ấy. Sau khi Lãng Du rời xa Ba lăng huyện quyết tâm học đạo, rời bỏ tuổi thơ và tiểu muội thì cũng vì đó mà nàng tìm đến núi Nga My. Đây là nơi những cô gái tìm đến, không bóng nam nhi. Có lẽ cũng vì thế mà ngày gặp lại nàng đã trở thành một Kim Đỉnh Thánh Nữ xinh đẹp, dịu dàng nhưng không hề thiếu sự quyết đoán.

Bằng vào những tuyệt học đã lĩnh thụ được từ Thanh Tuyệt Sư Thái và tuyệt chiêu Phong Sương Toái Ảnh danh tiếng, nàng đã khiến bao kẻ hái hoa phải cúi đầu.

Từ Đại Lý phương Nam tới Biện Kinh phía Bắc, từ Thành Đô phía Đông sang Phượng Tường phía Tây không nơi nào thiếu bóng. Từ nơi chiến trường Tống Kim khốc liệt tới dãy Trường Bạch hoang vu đều đã đặt chân. Nhưng hình như lão Thiên vẫn lạnh lùng khiến hai con người ấy chưa đối mặt.

Lẽ nào như một vần thơ đã nói:

"Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đi lướt qua nhau
Chân lơ đãng chẳng ngờ đã để mất
Một tâm hồn ta đã đợi từ lâu."

Nhưng còn một câu nữa còn đúng đắn hơn:
"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng"

Trong một ngày đẹp trời, nơi Hoa Sơn hùng vĩ, Lãng Du đã gặp lại nàng sau bao năm xa cách. (xin phép không miêu tả cảnh trùng phùng).

Lẽ nào bây giờ cơ duyên mới đủ, lẽ nào trước đây có khoảnh khắc nào đó họ thôi nhớ về nhau mà nay mới trùng phùng?